Diễn Đàn Phật Pháp , Phật Học , Phật Tử . Phật Giáo
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

chuyện du hồn thiên đàng địa ngục

Go down

chuyện du hồn thiên đàng địa ngục  Empty chuyện du hồn thiên đàng địa ngục

Bài gửi by minh đài 09/11/12, 02:31 pm

Đây là câu chuyện chính do bản thân cô DIỆU ĐỊNH khi tham thiền nhập
định đi từng đêm ,để cho chúng sanh có một tài liệu tu học, cô viết lại
cảnh địa ngục đến núi tu di ,niết bàn .
Ngay trên đầu chúng sanh mỗi người đều có một bát quái cung (càn
khôn) luôn chiếu xuống nên mỗi số mạng của chúng sanh đã có ấn định ,ví
dụ ngày đó tháng đó mình phải gặp ai?người đó muốn gì ?mình đi gặp ứng
xử ra sao đây là sự khống chế của ngủ hành ,nếu người bình thường ko ai
biết .
Cô từng hay nhập định vừa mới học được ấn ,chú thì ngủ cũng luyện
bổng thấy mình ngồi dậy bằng hồn chứ ko bằng xác ,ngồi xếp bằng kiết ấn
chuẩn đề vừa đọc chú xong một tiếng nổ bùm.....như pháo nổ làm tung bát
quái cung cô ngước nhìn lên thấy cái vòng bát quái cung đó có bóng đen
lúc quỳ lúc đứng .
Cũng từ đó thiêng đường ,địa ngục đều mở lối cô ngao du tam cỏi ,tam
thiêng ,một chiếc xuồng nhỏ với bà lão đội nón lá lụp xụp tắp bến cô
bước lên chiếc xuồng đi nhẹ nhưng ko hề thấy mặt người đưa xuồng ,con
sông đó bề ngang cở một mét nhưng nước đen ngòm đó chỉ là chi nhánh rẽ
của con sông .Cô nghỉ có lẻ chi nhánh của sông HẮC GIANG mà trong kinh
nói tới.
Chiếc xuồng đưa đến dưới gầm cầu thì ngưng lại lên bờ phía tay trái
nơi đây gọi là chợ MA,dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo giống như buổi chiều
sương khói làm cảnh vật âm u vậy.
Khi nhìn lên là chiếc cầu cô cất mình bay lên chân vừa hạ xuống chạm
cầu mà cô nghỉ đây là cầu NẠI HÀ trong kinh nói lúc này vắng lặng lắm
khi đi một đoạn như một ngã ba rẻ phải hoặc rẻ trái đây thôi thì mình rẻ
trái trước rồi hãy tính ,từng trạm nhưng eo ôi sao cảnh ở đây tối om
như mực ko thể thấy được ai.
Thỉnh thoảng một tốp bóng trắng oan hồn đi qua họ nhìn cô ,cô cũng
chỉ nhìn họ ko nói gì ?khi đã đến cuối cùng thì đến trạm của các sư tăng
,cô bước vào chào ,vì ko biết nơi đây là chổ nào ,vừa thấy người xuất
gia tu thì mừng quá bước vào để hỏi ,vị tăng ni này ,lão bà cũng ko nói
nơi đây là đâu ,nhưng chỉ hỏi cô tên gì ?
Cô thưa con pháp danh là DIỆU ĐỊNH quy y nơi chùa.....nhưng luôn
tham thiền ko hiểu sao lại lạc đến đây ,bà tăng sư lật sổ ra và nói
:tuổi thọ còn dài lắm ,thôi thì cứ tham quan ,
Cô nhìn về phía trước như từng trạm nhưng ko có người vì tánh tò mò
nhảy vô một trạm gần đó ,đột nhiên thoáng một cái áo choàng đỏ bay phất
ngay trên đỉnh đầu ,cô bắt ấn phật tổ đánh tới ,nhưng nhanh như chớp bàn
tay xương đó gạt phắt ,cất mình bay lên ,cô kịp nhìn gương mặt xương
hốc mắt của quỷ cai ngục .
Cô thiết nghỉ nếu mình đánh thêm một lát mắc công phạm thiêng quy ,mới
rời bỏ ra đây là đêm đầu đi,cô sẽ kể tiếp những đêm đi sau.

ĐÊM thứ hai ,cũng chiếc xuồng nhỏ chầm chậm đón ,cũng bà lão đó đưa cô
đi ,đến chợ ma ,nơi đây họ buôn bán ,nhưng bán cái gì?cô đến xem thử ,họ
bán như đôi bông ,vòng vàng ,những thứ trên nhân gian đốt xuống ,đặc
biệt họ ko nói gì,cô muốn lấy món gì cũng được họ ko đòi tiền ,nhưng cầm
món đồ vừa rời khỏi tiệm thì món đồ biến mất ,cô nghỉ toàn là đồ ma đem
lên nhân gian đâu có xài được đâu.
Bổng họ la:- tới giờ quỷ đi kiểm tra ,vừa quay lại họ biến mất ko một
bóng ai ,cô lại nhấc mình bay lên cầu NẠI HÀ ,chuyến này cô nghỉ phải
quẹo qua tay phải để ngao du chứ.
Có những ngã rẽ trái phải ,như ở nhân gian con đường lộ lớn có trạm
kiểm soát ,những oan hồn xếp hàng để đi vào ngã rẽ ,ở trần gian gọi là
nhập khẩu vậy ,đi một đoạn từ cửa lớn một đoàn vong trắng xóa đi tới
quẹo khiến cô nghẹt lại phía sau ,nhìn kỷ những tốp này toàn là trẻ cở
tuổi 20,thấy mấy vị phán quan mặc áo đen cầm sổ sách đi phía sau ,cô hỏi
tại sao?toàn người trẻ
Thì vị đó nói ở trên nhân thế chuyên phá phách , đua xe chơi bời đủ
thứ nên chết trẻ lớp tai nạn lớp bệnh ,lớp do nghiệp nữa nên phải chết
trẻ ,cô đành rơi dòng nước mắt khóc nói :Trời ơi !các con ơi!khi nhân
gian ko chịu an tịnh tu thân ,học hành ko chịu tạo nghiệp trần nhiều
kiếp ,lại tạo nghiệp chất chồng làm chi ,cô nấc lên rồi lắc đầu), đành
tiếp tục hành trình,cô nhấc mình bay qua đầu đoàn vong đó ,
Số vong cở 100 người cô lướt mình đến cuối đường ko biết đường nào về
nhân gian ,đành hỏi thăm thì có người chỉ ,đi tiếp đến cuối đường rẻ
trái con đường này những người đã mãn tội muốn xuống trần gian để tái
sanh ,cô bay đến cuối đường rẻ trái ,có người nói: cẩn thận nghen ở góc
đó thấy ko có ai nhưng khi lại gần xuất hiện có thể là dê ,chó ,hoặc
con vật gì hể đụng mình thì ở lại âm phủ luôn ,khỏi về nhân gian nữa ,bề
ngang hẻm này chỉ bằng một người đi lọt ,đến cua quẹo phải cở 2m lại
quẹo trái xuống dốc rơi vào trần gian .
Rất khó thoát khỏi cái cua quẹo để xuống trần gian lắm các vong đó
phải đi từ từ ai có thẻ lệnh mới qua như vé của trần gian vậy,còn cô đi
ngao du mà lấy đâu ra thẻ nghỉ vậy cứ cất mình bay bổng ,lọt qua ,ý
trời! nguyên một đám binh quỷ rượt ,cô lật đật bay lẹ xé gió xuống nhân
gian ,thui thì ngao du cảnh dương thế giờ là trời tối ,bóng trăng rọi
,thấy bóng mình lướt ,
Có nhiều nơi mộ có quỷ gác quanh ,những vong linh luyến tiếc của cải
quanh quẩn bên người thân mình cũng đang chờ tái sanh nơi trần thế ,hồn
đi lâu e xác lạnh khó nhập ,cô quay về nhập xác ,và lại giấc ngủ bình
thường như chúng sanh .

Đi đã hai đêm như thành thuộc cảnh ,cô bay đến đó ko cần đón,đêm này là
đêm thứ ba ,ngao du khám phá cảnh ma trước ,họ sống như ở nhân gian
,cảnh cũng mờ ảo hầu như họ làm mọi việc như một thói quen của trần gian
,nghiệp nào sẽ theo nghiệp đó ,như cuốn phim cứ lập đi lập lại ,ko cần
ai mua ,ko cần phải có nhu cầu ,mà họ làm để cho đở nhớ khi ở trần gian
đã hành , họ ăn ,uống ,vui chơi ,ảo tưởng mơ hồ ,mù mịt ,những con đường
luôn tăm tối ,họ luôn sợ con cháu phá của cải ,luôn về rồi trở lại
,hoặc nuối tiếc của cải ,những người này chỉ thiện ăn ở phải thôi nhưng
chìm trong mê muội ,ở giữa chừng thiện ác .
Cỏi quỷ là nơi tăm tối hơn ,nó ko ác ko phá ai nhưng thích nhảy nhót
la ó ,cầm dao ,cầm gậy reo hò thỏa thích ,nó ko động ai nhưng ai động
nó ,thì nó nhảy vào cắn tức là loại ích kỷ ,ko cho ai xúc phạm tới ranh
giới thuộc bản thân chúng .
Ma đói , khi ở nhân gian đã bỏn xẻn tham muốn của thiêng hạ ,luôn
cướp đoạt ,thèm khát ăn uống sung sướng ,khi xuống đây sự ham muốn đó
dâng cao ,lúc nào cũng thấy đói ,cái gì cũng muốn nhai vào cái gì cũng
muốn ôm ghì vào ,mất luôn sự tự chủ ,họ làm như vô thức ,đơ mình từ từ
tiến đến cái mà họ cho có thể ôm ghì nhai nuốt ,trong mỗi cảnh ko có quỷ
sử răng nanh nào đẩy mà do nghiệp lực tạo tác của trần gian mà hiện ,họ
sống theo từ trường chung nhóm của họ .
Tự họ xử nhau ,tự họ cắn nhau ,ko ai can thiệp ,thích đánh nhau sẽ ở
chung kẻ ham chiến đánh nhau ,đỗ máu rồi lại báo thù cứ đảo qua đảo lại
một cách vô ý thức ,ko hề can được ,nhưng khi trần gian họ có thể vì
mục đích để tham để chiếm nhưng ở dưới rồi họ lại làm một cách vô thức
cứ lập đi lập lại tự chán nản kiệt quệ ,tự giác rời thì sẽ có một thần
thức cho họ đến nơi nhẹ hơn ,đó là địa ngục do cảnh giới nghiệp lực đẩy
họ vào cảnh của địa ngục.
Cô đi ba đêm nhưng ko thấy quỷ cầm chỉa ba ,hay quỷ sừng đâm tội
nhân mà thấy toàn do nghiệp tạo của chúng sanh mà biến thành nhóm tự xử
nhau vô thức .
Đêm thứ tư lòng đã quyết hỏi tại sao trong kinh ,trong trần gian vẽ
ảnh đều có địa ngục nào là quỷ vậy sao đi ba hay bốn lần không thấy quỷ
,chuyến này vừa quẹo tay phải của cầu NẠI HÀ có những đường hẻm tối đen
kia quyết khám phá coi có quỷ ko?cô đã thấy một đường hẻm bên tay trái
tối om quẹo ngay vào.
A HA!nơi đây có vẽ sáng sủa hơn vì nhiều ánh đèn nhỏ treo vòng quanh
,mọi người nhảy múa ca hát tưng bừng ,cô bước đến định hỏi nơi đây làm
gì vui vậy họ trả lời:sắp rằm tháng bảy họ vui sắp lên nhân gian để nhận
bánh quà ăn uống ,nhưng đột nhiên họ ngửi về phía cô ,họ la lên : tại
sao ? tui ngửi được mùi người còn sống ),thui chết cô lo bay cho lẹ .
Họ nhanh chân bay theo rượt họ cũng làm phép cho các đường kẽm gai
bao phủ thiệt là khó thoát ,cô đang lo không biết chạy sao đây ,cô liền
đọc bài chú đại bi ,liên tục ,và lúc ấy như phép thần thông nhấc mình cô
bay xé gió thoát vòng vây ,đến góc ngã ba có một sư ni đón nhìn mĩm
cười nói :Hãy đi theo ta ,và sư ni ấy vừa gõ mõ đọc NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT .
Lúc ấy cô chấp tay theo sau niệm niệm rồi trở về trần gian vừa hạ
xuống trước cửa nhà ,vào nhập xác ,thật hú hồn ko thì bị bọn binh ma âm
phủ bắt thì khỏi về luôn NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT


Đêm thứ năm ,vừa nhập định xong ngã lưng hồn vừa rời khỏi xác ,bước
thẳng lên nhà trên xoay lưng ngắm xem bóng ma như thế nào ?cô quay lưng
nhìn vào gương ,á! trời ! mình đó sao?cô trố mắt ngó chính mình trong
gương ,nghỉ bụng ma cũng như lúc còn sống thui ,rồi bước ra sân ,ánh
trăng rọi thấy bóng mình in dưới đất ,nghỉ vậy là cô đã xuất hồn rồi .
Hôm nay lại cất mình bay về phía địa ngục ,phải qua lưới LA VÕNG vô
hình nơi cung trời ,từ nơi lộ lớn của cầu NẠI HÀ kỳ này vào nơi muôn thú
đầu thai.
Qua cửa ngục thiết xa lưỡi chém ,bề ngang căn phòng ba mét chỉ một
cửa tới dao cứ chém xuống ,nếu ko qua kể như mình bị nhốt ,dao chém ko
có người điều khiển ,khi thần thức con người tạo tác nghiệp tự bước vào
cửa ,rồi cửa đóng lại ,phải tự bước tới ,cha cô mà không ra kể như nhốt
mình luôn ,trước khi bước vào mọi người nói với cô rằng:Cô phải đi qua
cửa đó mới thoát về trần gian .
Chắc mọi người thử mình trong lòng cô nghỉ vậy và lẳng lặng bước vô ,
bây giờ lui ko được ,tiến ko xong ,cô đọc thần chú đại bi bổng những
lưỡi dao đứng im lại ,ánh sáng rọi khắp phòng ,và cứ thế cô bước tới qua
khỏi ngục thiết xa vì bốn phía tường đều bằng thiếc .
Cuộc hành trình lại tiếp khám phá nơi tăm tối nhất gọi là địa ngục
HẮC ÁM vì nó tối thiệt kinh luôn ,xòe bàn tay ko thấy ,nơi đây đen tối
đến mức khó thấy đường ,người ở đây họ làm việc trong bóng tối ,tự làm
mà vô thức luôn những người chỉ kiếm tiền mù quán bo bo ,ko biết người
xung quanh ,ko biết đến tịnh tâm hay bao dung gì ngu muội họ mãi tự đi
trong bóng tối lò mò ko có ánh sáng .
CỬA NGỤC THỨ MƯỜI
Tôi bay qua một khu rừng tối đen .,tối đến nổi xòe bàn tay ko thấy lòng
bàn tay của mình ,một bức tường chắn ngang ,tôi bay vào bên trong của
bức tường ,tường này như thiếc ,sắc vậy vừa mới hạ chân chạm xuống thì
lửa ở đâu xuất hiện cháy cao ngút ,tôi chạy đâu là nó chạy theo đó ,bổng
trên ko trung có tiếng nói vọng xuống ,:-ko được đốt con của ta ,...tự
nhiên lửa tắc hết ,tôi nhìn quanh ,,hôm nay là rằm tháng 7 ,các vong đó
đi lên trần gian ăn đồ cúng chỉ còn một hai người đang quỳ cạnh miệng
giếng chờ quyết định gì đó ,họ kêu tôi mau lại đó quỳ ,tôi lại đó một
lát có cái gì trong giếng bay ra ,ko kịp nhìn đó là cái gì , tôi lại
nghe nói ::ko được ngước lên ,ngươi tên gì? bao nhiêu tuổi? ở đâu
????tôi nói dạ con tên MH .PHÁP DANH DIỆU ĐỊNH ,ở TCH ,năm nay 30t
Tiếng nói đó lại nói :người ko có tên trong đây ,tôi lại trả lời:con bị
đi lạc vô ko biết đường về ,vậy tiếng đó lại nói :-người đi về phía
trước bay về phía tay phải là về được ,tôi theo hướng đó quả là bay về
được ,.
CUỘC GẶP LẦN HAI
Lần này tôi nghỉ nếu gặp lại mình phải biết nó là ai???muốn biết phía
trong là cái gì?tôi cũng nhấc mình bay về hướng đó , cũng bức tường đó
cũng quỳ cạnh miệng giếng ,khi vật đó bay lên tôi cảm nhận như có ai
nhảy vòng quanh đến sau lưng của tôi ,nhanh mắt liếc xuống phía sau ,tôi
thấy hơi run ,hai bàn chân giống mình nhưng móng vuốt nhọn hoắc ,lông
dài phủ ,đang nhún nhảy , tôi nói:bị lạc mà bức tường như có phép ,nên
tôi ko bay ra khỏi ,
Tiếng nói đó vang lên ,rồi đó người đi đi ,như vậy chuyến này tôi đã biết nó là ai???LÀ QUỶ GIỮ CỬA NGỤC THỨ MƯỜI .


Khi người trần gian tạo tác nghiệp thì ko sợ cứ ung dung ,đến khi sắp
lâm chung ngoái đầu nhìn thì nghiệp quả đã đầy rồi ,trong thời gian vừa
mất 7 thất như kính chiếu MINH SÁT ,những gì mình làm thiện ác trãi qua
như một cuốn phim ,rồi tự mình vào trong vô thức giác ,cứ theo nghiệp
lực lôi vào cảnh giới địa ngục mà trả ,những oan hồn bị mình báo họ uất
oán họ cũng quấn lấy để nhắc mình phải biết nghiệp tạo ra .
Cảnh tiên giới niết bàn sáng bao nhiêu thì cỏi địa ngục tăm tối bấy
nhiêu như bài TIÊN DU KÝ cô đã kể ,khi ở nhân gian họ đi lại hỗn tạp
nhưng bên kia họ nhận biết đồng loại theo từ trường sóng từ trường này
phải hợp ,như cá nước mặn thì chung ở nước mặn ,nước ngọt ở chung nước
ngọt .
Những vị đi xem xét có cả tăng ,sư ni,nơi cỏi ngục ,cũng có giống như
chùa để ai ăn năn vào đó ,từ địa ngục xoay dần càng lên cao càng sáng
tỏ dù đó là người hay là thú biết tu thần thức lên cao càng nhận ra ánh
sáng ,nhưng nơi địa ngục đông hơn nơi thiêng giới ,đa số họ bị chìm ít
ai nổi .
Nếu họ nổi thì họ đã bước vào cảnh của tiên giới niết bàn rồi

minh đài
Mod

Tổng số bài gửi : 69
- + Điểm Đạo Hạnh : 6
Join date : 06/11/2012

Về Đầu Trang Go down

chuyện du hồn thiên đàng địa ngục  Empty Re: chuyện du hồn thiên đàng địa ngục

Bài gửi by minh đài 09/11/12, 02:32 pm

Cứ quan sát nhà thương điên ,nhìn vào ta nói họ điên khùng , nhưng họ
đang sống trong nghiệp quả ,mà do họ tự tạo thành ,họ trói mình vào
trong tăm tối ,cảnh của họ thấy là cảnh địa ngục ,cái xác của họ là của
trần thế , nhưng thần thức của họ đã ở cỏi giới khác ,khi bỏ thân này
thì định lực đó sẽ đẩy họ thọ khổ hay thọ sáng nơi họ đã chọn ,thì nơi
địa ngục kia cũng như vậy .
Tự nghiệp quả mà trần gian tạo rồi tự định lực đẩy nếu định lực đã
loạn thì ko có phương hướng tự chạy loạn ,điên đảo vào địa ngục thọ khổ
như nghiệp lực chính mình đã đẩy thần thức vào địa ngục kia.
Định chính là nơi mình định đến ,đã chọn ,lực nghĩa là nghiệp lực tác
tạo hay việc làm của trần gian mà sanh ra thức giới ,thức giới này
chuyển qua vô thức giới tùy theo nghiệp quả mà đi vào vô thức .
Cỏi niết bàn ,hay tịnh độ đều do mình tự mình đi đến

minh đài
Mod

Tổng số bài gửi : 69
- + Điểm Đạo Hạnh : 6
Join date : 06/11/2012

Về Đầu Trang Go down

chuyện du hồn thiên đàng địa ngục  Empty Re: chuyện du hồn thiên đàng địa ngục

Bài gửi by minh đài 09/11/12, 02:37 pm

Trong tam giới (hạ giới)(trung giới)(thượng giới)
hạ giới gồm thần ,thánh ,nhơn ,ma quỷ ,linh thú ,
trung giới gồm hạ tiên ,trung tiên ,thượng tiên ,đại la thiêng tiên,
hư không là THƯỢNG GIỚI chư phật và bồ tát .
Đã ở bật nào cũng có từ trường ,càng gần từ trường càng rõ ,thường những
vị tu chưa đạt (chưa phát huy từ trường )vì có lòng mong cầu phổ độ
chúng sanh ,vì mong cầu đó đó sẽ có các vị tu hộ trì dựa theo để phát
huy từ trường để nhận các từ trường bật tu ta gọi đó là trường hợp tu
qua linh căn ,tùy theo bật tu đạo hạnh sẽ có các linh căn : thí dụ linh
căn cô, cậu , thần thánh ,hoặc linh thú .
Từ trường người tu cao sẽ tiếp nhận từ trường bật bồ tát ,phật thì ko qua linh căn mà nhận trực tiếp
Kết luận như sau:nhận từ trường có hai cách ,một là trực tiếp hai là
giáng tiếp ,người tu có từ trường thấp ,vì lòng quá mong cầu ,sẽ nhận
luồng điển qua giáng tiếp (qua một linh căn)có khi tu có người thân tu
thiếu công đức cũng muốn về mượn xác để lập công đức nữa ,người tu có từ
trường cao thì nhận từ trường trực tiếp các từ trường từ thấp lên cao (
chư phật ,bồ tát)tùy theo sức tu mà nhận từ trường ,
Nếu thấp dễ bị từ trường vong ma khống chế ,ta gọi đó là vong nhập ,.
Điển :từ bật thần là nhập thẳng ,trạng,cô ,cậu đều là điển nhập linh căn
( tức là khấn vào ,mới hạ điển)tá điển để hành sự phật sự,.
Điển tiên,phật ,và bồ tát đều là luồng điển tự nhiên , giao tiếp qua từ
trường , ko nhập,chỉ nguyện phật và bồ tát tâm hướng về đó sẽ phát huy
từ trường tiếp nhận điển liền,ko bị nhập nên biết rõ mình làm gì nói gì
đều nhớ xuyên qua suy nghỉ hành động chư phật thế thôi .
Điển linh thú :từ con vật tu thành nó cũng có từ trường ,cũng tiếp nhận
qua mong cầu của người tu ,có nhân duyên ,tùy duyên tá điển qua linh căn
,khi ta biết các nguồn điển sẽ ko lầm lẫn bọn tà ma xưng hùng xưng bá
trong thế gian ,.
Người tu có từ trường nhạy bén , một luồng điển tự nhiên sẽ phát huy trí
tuệ ,tu tin tấn hơn , như các vị chân tu ngày xưa (chư phật và bồ tát
).
Cũng phát sinh lòng từ bi , dễ nhạy cảm ,từ đạo hạnh ,oai nghi ,một cách
tự nhiên ,ko cần học qua ai , hay luật giới cũng thế có sẳn trong người
, đó là bản tánh như như của họ ,của tự nhiên mà họ đạt đến thành tựu .
những vị đó có một năng lực siêu nhiên cầu gì đặng đó , như có một phép thần thông .
Mong sao qua bài này giúp ích cho hết thảy chúng sanh ko bị mê lầm lạc
HẠ GIỚI
Là nơi mình đang ở gọi là ĐỊA CẦU ,trong hạ giới chư thần ngã quỷ ,súc
sanh ,nhân là hay hỗn tạp cũng là nơi luân hồi ,tái sanh ,người đời
thường nói ,trần gian là nơi thử thách ,trả quả ,vay trả đều không sai
,sự luyến tiếc ,yêu thương bao trùm trong hạ giới .
Nơi đây cũng là nơi để các bậc chân tu thử thách ,mọi thứ cảnh vui ,buồn
,ô uế trược là nơi đầy tham vọng ,rù quyến ,tất cả những thứ cho là đẹp
cũng là HẠ GIỚI .
Cho là thậm tệ xấu xa cũng là HẠ GIỚI cho là an vui niết bàn cũng là HẠ GIỚI ,nào ai biết thật sự niết bàn đó nằm ở đâu ?
Nếu như tất cả cũng đều trong HẠ GIỚI thì con người đâu có vọng mong cầu
,trong HẠ GIỚI chỉ là cái thấy của tưởng tri ,vậy khi bỏ xác này linh
hồn sẽ được đi về đâu ?chẳng lẻ suốt đời tu trì mà buông xác cũng ở
trong HẠ GIỚI này hay sao?không đâu .
Nơi đây chỉ là nơi cỏi tạm ,mọi vật chất này chỉ là phương tiện để mình
dựa trong khi còn tại thế ,cảnh giới tiên thánh ,PHẬT bồ tát ,tách rời
với trần gian xa lắm ,các vị ấy dùng linh quang soi thấu về ĐỊA CẦU ,
Thấy biết nhưng không luyến tiếc chỉ khi cần các vị phân ra để xuống HẠ
GIỚI để làm một việc gì đó ,rồi lại quay trở về nơi người ngồi .
Cỏi tiên GIỚI
Từ HẠ GIỚI lên cỏi tiên phải qua nhiều thứ lớp từng trong VÔ HÌNH chư
thần thì gần cỏi nhơn nhất ,đến HẠ TIÊN ở giữa lưng chừng mây ,các vị
TIÊN lưng chừng mây thường hay lui tới với cỏi nhơn nhiều nhất ,những
người ăn hiền ở lành không phạm tội ,hiếu thuận ,khi lâm chung gọi là
VÃNG SANH ,là những vị hay ở lưng chừng mây ,HẠ TIÊN những vị tu mà chưa
đến chưa đạt đến cũng ở lưng lửng .
CÁC vị này cũng hay về núi về non có người về con cháu dựa tu tiếp ,cũng
có người về chùa tu ,cũng có người lại muốn tái sanh để lập công đức
trau dồi tu tiếp ,Từ HẠ TIÊN trở xuống tiếp cận HẠ GIỚI rất nhiều ,những
người đi cúng dâng bông cúng bà cũng đều có thể gọi là HẠ TIÊN .Cỏi hạ
giới gọi là cỏi sắc giới
,Trung tiên ,thượng tiên ,cỏi trung tiên,và thượng tiên là gần sát cận cỏi vô sắc .
Cỏi này ánh sáng luôn tỏa ,mây phủ mù mịt ,cảnh sắc tươi sáng ,hoa lá màu rực rỡ ,cô còn nhớ chuyến đi dự bàn đào ,
Từ hạ giới bay đi là phải qua lưới LA VÕNG lưới phủ ngăn chia cỏi vô sắc
,và cỏi sắc ,như trong kinh diễn thường nói:lưới LA VÕNG tuy thưa mà
khó lọt ,quả là như vậy .
Chạm lưới như sét đánh ,điện giựt ,không sao qua ,ngoại trừ người đó tu
được chấm thì sẽ có người đón ,để mở cửa LA VÕNG cho qua ,cô cũng được
cho qua lưới LA VÕNG ,vừa đặt chân xuống ,lập tức mây phủ dưới chân
,nhạc từ bốn cỏi vang lên ,nơi đó cũng có nhiều vì tiên múa hát ,nhạc
của các vị là nhạc trầm bổng vi vu ,họ ăn mặc màu sặc sở ,gương mặt như
phấn ,son trang nghiêm ,rất đẹp .
Đi một đỗi xa cây trái đào nở rộ màu đỏ sáng ,chuyến đó cô cũng được
hưởng 1 trái ,đi nữa vườn hoa muôn màu sáng ,đây là giao điểm của hai
giới hữu sắc và vô sắc .
Cỏi VÔ SẮC của BỒ TÁT .
Từ cỏi thượng giới nơi cô đã đi qua ,một luồng chơn khí xoáy hút lên
khỏi chân không của vũ trụ ,nơi đây ánh sáng chang hòa và thanh tịnh
,các vị bồ tát hình dáng sư ni ,tỳ kheo ,ung dung thanh thản ,không ai
nói gì ,cô liền ngồi xếp bằng tụng chú đại bi ,lập tức vang lên rất
nhiều người đồng tụng .
Thấy lòng ổn định ,nghỉ cỏi này không phải ma giới ,ánh sáng phản chiếu
sáng rực như ban ngày ,như mặt trời ,cùng mặt trăng chiếu rọi .
Lần đầu tiên rơi vào một cảnh giới vô cùng thanh tịnh trang nghiêm ,từ đây nhìn xuống HẠ GIỚI đang là một màn tối đen ,
Có vị bồ tát nhìn cô và cười nói: nơi đây là cỏi vô sắc ,xưa kia con
từng từ nơi đây xuống HẠ GIỚI ,nay quên rồi ư !nếu sau này tu đạt rồi
cũng phải ghé qua cỏi này,
Dẫu cho lòng còn hoài nghi ,nghe nói:tự xưng bồ tát là ngã mạn ,cô nghỉ cái bà này tự cao ,
Tình thiệt đối với người phàm tu luôn sợ mình phạm cái này ,sợ phạm cái
kia đến mức đứng trước bồ tát thật cũng run sợ thậm chí xúc phạm người
cũng không hay .
Cái vụ xúc phạm bị ăn đòn là cô bị trường kỳ ,vì học kinh ở nhân gian
,áp dụng trong cỏi bồ tát trong vo hình ,các vị nào nghe qua DIỆU ĐỊNH
thì hãy nhớ học kinh cho kỷ , nhập TÂM cho kỷ để gặp các ngài sẽ trả bài
,như tôi sẽ trả bài các ngài nghen ,không thuộc là xấu hổ vô cùng.
Cỏi bồ tát ,các chư vị bay nơi đây qua bên kia nhẹ nhàng ,bốn hướng
thường phát ra tiếng phạm âm ,ai từng được nghe qua lập tức thân TÂM bay
bổng ,thật thanh tịnh thật trang nghiêm .
Cỏi niết bàn là đứng ngoài vũ trụ ,ở từng bậc bồ tát hay cỏi nào cũng là
có nam có nữ ,như cỏi niết bàn dẫu là nữ đắc quả về cỏi này cũng hóa
thân nam .
Nơi đây thật trang nghiêm thanh tịnh ,hình dáng chư PHẬT như các tăng sư
,đi chân đất thanh thoát trang nghiêm ,ánh sáng luôn sáng tỏa ,về cỏi
này phải tắm qua ao nước thất bảo trang nghiêm của cỏi tịnh độ ,
Khi tăm rồi toàn thân phủ vải vàng sáng rọi ,khi đảnh lễ các ngài ,hành
giả quỳ chân trái chỏi lên một chân phải ,hai tay chấp lại cúi xuống
nhưng không chạm đất ,
Nơi cỏi PHẬT chỉ chào nhau tiếng MÔ PHẬT ,các chư vị phủ toàn thân một
màu vàng ,nơi của các ngài như tháp được trang trí rất đẹp ,được phủ
vàng óng ,chân đi chân đất hành giả dẫu muốn chạy theo nhưng không sao
theo kịp gót .
Tiếng nói nhỏ nhẹ hiền hòa ,luôn ngồi hoặc nằm trong tư thế thiền thanh tịnh
Những cảnh giới cô đi qua rất ư là đẹp ,thật trang nghiêm ,và đầy nhiệm
màu trong cỏi vô hình ,trước đây từng nghỉ mình đi thấy mà không kể thì
thật uổng cho những ai tu chưa được thấy .
Nhưng lại nghỉ mình kể mắc công họ không tin ,trong hiện tại người tham
thiền đạt được đi trong niết bàn quả là rất khó ,nhiều người tu nhưng
lại không có sự hổ trợ niềm tin ,thật là uổng ,nghỉ như vậy cô mạo muội
kể diễn đạt cảnh giới đi qua mong sao hỗ trợ long tin cho người tu trong
hiện tại ,từ cảnh tiên cho đến cảnh bồ tát ,cảnh niết bàn nơi cỏi TỊNH
ĐỘ cô đi qua từng cỏi ,như cỏi rồng ,cỏi cửu thiên ,cỏi VIÊN ÂM thiên
trúc v…v…có những cỏi tuyệt đẹp như tranh mong hỗ trợ lòng tin cho người
tu trì nơi hiện tại
Cô từng tham thiền và lịm nhập định trong vô thức ,trong vô thức đó tự
phóng đi qua các cỏi ,cỏi được chúng sanh sùng bái và mong cầu vãng sanh
là cỏi TỊNH ĐỘ niết bàn .
Từ nơi HẠ GIỚI xoay vần lên cỏi niết bàn đường đi luôn hiểm trở ,ma quỷ
thì nhiều luôn chầu chực lôi kéo ,chúng cũng đã từng tu luyện nhưng TÂM
tà không bỏ ,luôn rào đón lôi người muốn đi lên cỏi niết bàn ,người tu
như đang leo sườn núi ,một bên là rừng hiểm trở ,một bên là vách núi đầy
ma quỷ .
Người tu nên chú ý tiếng MA tiếng QUỶ cũng ngọt ngào dụ dỗ ,luôn cản
ngăn khích bát người tu ,chúng cũng có phép thần thông để dụ lòng ham
muốn.sự mong cầu trong trần cao chừng nào thì chúng thuận lôi chừng nấy
,nên rất khó leo ,càng leo là càng hiểm trở ,càng đi lên ánh sáng càng
tỏ rỏ hơn ,càng thấp bóng tối phủ càng tối hơn .
Đường đi từ hạ GIỚIlên niết bàn lại có liên quan trên sự tu của chúng
sanh ,giống như chuẩn bị leo núi phải qua huấn luyện chuẩn bị cuộc hành
trình .
Bên này vách núi TU DI,bên kia là VỰC THẲM muôn trùng ,nơi đó là địa
ngục ,tối đen sâu thẳm ,dọc hành trình những người tu còn tham vọng còn
nhiều thứ vướn lại không lên nổi cỏi niết bàn.
Có ai? Đã nghe qua quỷ chùa ko?những vị này tu hoài không đắc quả sẽ
sanh ra TÂM ganh tỵ với những ai đang leo núi đến cỏi NIẾT BÀN ,vừa sợ
rớt vào ĐỊA NGỤC lại vừa sợ bị ma vương ,quỷ mị ,các loại quỷ đang chầu
chực đẩy mình trở xuống ,nên có câu:
Khéo tu qua ải DIÊM PHÙ
Khéo tu thì nổi vụn tu thì chìm
Ngay khi trong trần gian HẠ GIỚI người phải tu để chuẩn bị cho mình một
nghị lực ,đủ thần thông vượt qua những trở ngại ,mà người bình thường
không ai thấy ,một khi buông nhả xác phàm để hành trình đến cỏi NIẾT BÀN
như thần thức hướng đi thì có người không đủ sức bị quỷ ma đứng rãi rác
lôi lại vướn mắc lưng chừng .
Tu là chuẩn bị mọi thứ cho mình một hành trình để đi đến nơi mà mình
mong mỏi nhưng nghị lực của thần thức không đủ thì lại bị rơi lại thật
là uổng phí công trình ,lại phải tái sanh luân hồi nữa .
Khi đã đi qua từ HẠ đến THƯỢNG sẽ có các chư vị sứ giả của PHẬT đón qua
cỏi TỊNH ĐỘ ,cỏi đó vượt ngoài TAM GIỚI ,ánh sáng bao trùm bay qya một
con sông rồi đến nơi đó ,nơi đó bao giờ cũng có ánh sáng thanh tịnh sắc
trắng hào quang chiếu rọi ,,nhạc trời vang động bốn phương có các vị
tiên cúng dường hương hoa ,mà dùng lời hay ngôn ngữ không ai diễn hết
được nơi cỏi tịnh độ .
Trên đường đi có ao sen ,nước trong thấy tận đáy ,hoa sen hồng trãi dài tuyệt đẹp ,

Cách sinh hoạt các cỏi tiên PHẬT là bằng thần thông ,bay từ cỏi này qua
cỏi kia lướt qua mây ,muốn ăn tự tác động thần thông mà biến hiện .


Người tu mà không vượt nổi qua thì không đủ thần thông để đến ,cỏi đó là TỊNH ĐỘ,NIẾT BÀN của các chư PHẬT VÀ BỒ TÁT
Những đạo pháp để lại trong trần gian là những bài học chuẩn bị tren
hành trình đến cỏi NIẾT BÀN ,nhưng tùy theo khả năng từng cá nhân để
lãnh hội ,cũng tùy theo thần thức ,nghiệp lực mà tự đắc trên các bực đạo
quả của mình ,không ai có thể lôi kéo ai bằng sức lực của chính bản
thân
Trong hiện tại ngay trước mắt của chúng ta ,địa ngục ai cũng thấy mà lại
mơ hồ không thấy ,dẫu cho có nói rằng cỏi đó không có quả là mê muội .
1= Khi mình làm nên tội như cướp của giết người thì ai bắt mình ,có phải là CÔNG AN không
2=Mình quậy phá côn đồ ,ai nhốt mình đây ,có phải công an không ?
Trên trần gian mọi thứ mê mờ của lý trí có phải đưa mình vào ngỏ cục
PHẠM TỘI rồi rơi vào ĐỊA NGỤC ko?chính những nhà tù bắt nhốt những con
người tạo nên tội lỗi có phải pháp luật bắt nhốt ko?
Tại sao ?con người trở nên như vậy ? có phải do lòng tham không ?mọi vật chất ,tham lam ,danh lợi ,mà tạo nên tội lỗi .
Những cảnh đời làm điên đảo ,làm loạn có phải do mình thiếu suy nghỉ ,lý
trí không an ổn ,chỉ một mồi lửa bé tí mình phóng to lên ,rồi loạn TÂM
cuồng trí ,nói năng điên khùng rồi mất tự chủ đây chính là ĐỊA NGỤC .
Địa ngục phát xuất từ THÂN ,KHẨU ,Ý nào đâu có xa ,ngày đêm mình phải
phiền não ,ngày đêm lo sợ ,đau đớn trằn trọc vì nó ,đừng nói đây không
có ĐỊA NGỤC mà hiện diện từng ngày ,từng lúc ,sự THAM,SÂN,SI của chính
bản thân tạo nên đánh lộn ,chửi rủa ,đánh nhau ,đâm chém ,sang đoạt
,thậm chí chiến tranh đây là ĐỊA NGỤC .
Địa ngục ngay từ cái hữu hình dày vò ,cắn rứt lương TÂM từng ngày mà
ngay trước mắt ,mọi nơi xảy ra từng ngày ,chính nó đã làm con người kiệt
quệ buồn chán ,đau khổ triền miên ,thậm chí muốn rời bỏ chán chường.Do
đâu mà sanh ra và hiện diện ,đó là TÂM tham,sân,si,thù,oán,tham chấp mà
làm nên,muốn buông bỏ nhưng không buông nổi ,và chính mình phải tự giam
mình trong những địa ngục tối tăm ,đau khổ nhốt mình trong cái u minh
không lối thoát ,càng cho rằng không có ĐỊA NGỤC nhưng khi nếm vị đắng
của cuộc đời mới cảm nhận ngọn lửa của ĐỊA NGỤC .
Khi mình nổi sân thì lửa dục đốt thì chính lúc đó mình đang hưởng một
chúc lửa dục từ ĐỊA NGỤC phóng ra ,THÂN TÂM càng tham,sân,si,thì lửa dục
càng làm cho minh điên đảo ,rới vào địa ngục trầm luân mà mình không
hay biết .
Mỗi ngày chúng ta tạo bao nhiêu tội ,tạo bao nhiêu cảnh sóng xô ,chính chúng ta đây tự làm khổ bản thân ta đây .
Đau đớn ,than thở ,ai oán ,chính mình tự gây khổ cho chính mình ,thất
tình ,lục dục ,ham muốn ,bảo thủ mà con người cho đây là lạc thú đó sao ?
Đó là sự bắt đầu làm nên đau khổ phiền não triền miên ,rồi bịnh hoạn ,ốm
đau đày đọa thân xác,chúng sanh mình mê mờ lấy đau khổ làm vui ,lấy
khốn khổ cho là an lạc thật là tội lỗi thật là MÊ MUỘI vô minh cho đến
mãn đời vẫn không thấy rằng đây chính là ĐỊA NGỤC
__________________
Đâu là NGÃ QUỶ,súc sanh ,khi con người trở nên đánh mất lý trí ,tham lam
giết chóc ,cướp của , sát sanh hại người hại vật không còn nhân tính
,chửi cha chửi mẹ ,làm loạn luân thường đạo lý , Không còn tôn kính bề
trên ,đàn áp kẻ dưới ,phỉ báng TAM BẢO ,phỉ báng người tu ,cười chê
người nói đạo ,loạn luân ,tham lam ,bảo thủ ,cười trên sự đau đớn của
người khác ,sống không còn là đạo đức nữa ,tham dục lạc ,MÊ MUỘI thích
lạc thú ,tham chém giết ,tham say sưa ,tham mắng chửi ,tham đánh lộn ,
Là hạng người cỏi thấp nhất ,trí tuệ MÊ MỜ âm u không hề thích nghe kinh
,không thích nghe đạo lý ,không phân biệt đâu là ánh sáng của đạo lý
,loại này mãi mãi cho đến chết vẫn không hề tin TAM BẢO ,không hề nghe
lời dạy của đạo pháp ,mãi mê say trong tăm tối của ĐỊA NGỤC a tỳ.

Đâu là TIÊN là thánh .


Đó là người biết luân thường đạo lý ,biết hy sinh cho đồng loại ,biết phân phải trái ,biết đạo đức luân thường .
Người có đạo đức ,lại biết sang sẽ cho người những tài vật ,của cải theo
khả năng cho người bần cùng biết trên biết dưới tôn kính lễ lạy ,sống
trung ,tín lễ nghĩa ,không ràng buộc nhưng cái đau khổ của người phàm ,
biết tùy lúc tùy nơi rời khỏi phiền não mà chúng sanh thường ràng buộc
,đủ trí tuệ để phán xét đúng sai ,không còn trôi theo cái ngu muội mà
chúng sang đau khổ ,cuộc sống của người là an vui phước tụ dồi dào không
khốn khổ ,không lao đao ,đó là TIÊN ..
Đâu là PHẬT chính là các vị đầy trí tuệ ,sống thọ ,giác ngộ trong mọi
cảnh trần ,lòng đầy bao dung hoan hỷ ,An vui ,từng ngày từng ngày làm
lợi cho chúng sanh ,an vui không ràng buộc ,thoải mái TÂM HỒN .
Trong ngay hữu vi trước mắt mình đã thấy TAM Cỏi hiện tiền thì có chi mà
mình tìm kiếm ,bồ tát ngay bên cạnh giúp mình hằng ngày mà mình không
hề báo đáp ,tìm đâu bồ tát trong vô hình ,ảo tưởng xa
ÂM DƯƠNG đồng nhứt lý
Nghiệp duyên vay trả trả vay kiếp luân hồi
Biết nay mang nghiệp xin đừng tạo nghiệp
Nghiệp đến rồi chẳng kịp tu
Danh sắc làm điên đảo
Lợi lộc trần gian lắm muôn màu
Tham lam nên mê muội
Vay nợ trần gian lắm nghiệp oan
Trân gian mấy ai sáng tỏ
Đạo nhiệm màu khai tỏ khắp trần
Hỏi ai có thấy đâu là bờ bến
Cứ mãi mơ hồ với lợi danh
Thương thay cho trần còn mê ngủ
Loanh quanh với chữ ê a
Vô minh cứ mãi luân hồi trả kiếp
Phật đứng một bên cũng chẳng thấy người
Có hữu mới có vô ,ngay hiện tại con người đang tu tập ,vậy mình đang tu
cái gì đây?có phải mình đang tu tập theo hạnh của chư PHẬT chư bồ tát
không?giáo lý của chư PHẬT chư bồ tát để lại là gì?đó là đạo đức làm
người ,cách tu luyện từ đạo lý làm người rồi tiến hóa dần thành TIÊN
,thành THÁNH trong hiện tại ,ngay hữu vi hiện tại mình đang tu luyện đây
,Cái TÂM hữu vi đây bắt đầu từ hành trì hữu vi thì mới tạo ra vô vi .
Sống trong hiện thực con người lại MÊ MUỘI ,vọng tưởng cỏi vô vi mà quên
mất đạo đức của hữu vi ,tôn sùng cỏi vô vi đến MÊ MUỘI ,tham lam ,bảo
thủ những cái bản ngã ,sở ngã của bản thân ,mình dùng lễ lạy của hữu vi
để mong cầu lòng vị tha ,cứu giúp ,nhưng lại quên mất chính mình đây
cũng đang làm theo TÂM bố thí cho người .
Bảo thủ ,tham lam ,mê muội ,soi hình soi bóng vào TẤM GƯƠNG của chư PHẬT
,của chư BỒ TÁT mỗi ngày ,nhưng quay lưng rồi TÂM PHÀM vẫn trở lại cái
TÂM phàm của mình ,thật là xấu hổ cho người cúi đầu lạy PHẬT cúi đầu lạy
BỒ TÁT ,nhưng TÂM không có PHẬT ,không có BỒ TÁT ,vẫn cứ đắm chìm trong
dục lạc của cỏi trần ,vẫn còn tham,sân,si.
Người tu hiện tại không hiện được tướng của chư PHẬT thì làm sao thành
PHẬT,không hiện được tướng của bồ tát làm sao thành BỒ TÁT ,tâm không
nhập được TÂM PHẬT làm sao thành PHẬT ,tâm không nhập được TÂM BỒ TÁT
làm sao thành bồ tát ,TÂM không được như vậy thì khi viên mãn thì đạt
được cái gì?không là cái gì hết ,cứ mê mê ,mờ mù mịt mãi như người ngủ
thì làm sao qua được luân hồi 6 cỏi của vô thường thật là uổng cho một
kiếp con người
ĐẠO LÀ GÌ
-Tại sao? tôi chỉ nói được một chữ ĐẠOnhiều đạo như vậy mà hôm nay cô
chỉ nói một chữ đạo, vì đạo là nguồn gốc sanh khởi,thiện ác,đạo nào thÌ
có quy luật của đạo đó.
Khi sanh ra trên vai của mỗi chúng sanh đã mang một trách nhiệm của đạo
mình rồi,phận làm ông bà phải làm cho đúng vai trò đạo làm ông bà, đạo
làm cha mẹ phải có một trách nhiệm đúng đạo làm cha mẹ, đạo làm anh hoặc
làm em cũng phải có quy luật đúng đạo,đây chỉ nói lên đạo nghĩa trách
nhiệm của từng vai trò đạo lý,biết tôn ty trên dưới, biết tình biết
nghĩa với nhau.
Trước làm người thì biết đạo nghĩa với người thân trong gia đình,sau biết đạo nghĩa với xã hội ,với hết thảy chúng sanh.
Nhiều người đã cất công đi tìm những đạo lý cao siêu nhưng đạo lý trước mắt lại không thấy,đạo làm người:
HIẾÚ:Hiếu nghĩa vi tiên= Làm người việc đầu tiên phải biết đáp lễ công
sanh dưỡng dục của đấng sanh thành ,hiếu với người đã có công nuôi
dưỡng,sự lớn lên và được nuôi dạy dỗ đều do công sức của bậc sanh thành
dưỡng dục.
Xác thân này,máu huyết này do cha mẹ đã sanh,mình không có quyền hủy
hoại,không vì một lý do không đáng mà hủy hoại, ngày xưa người mà có đạo
hạnh ai mà cạo đầu cũng xem là bất hiếu.
Người tu đạo sỉ cũng không được cạo đầu,đây là muốn giữ gìn công đức
sanh thành của cha mẹ,về sau vì có nhiều nguyên nhân,vì phương tiện mới
có chuyện cạo đầu hoặc cắt tóc,
Nghĩa ;là biết yêu thương đồng loại ,biết đùm bọc lẫn nhau,tình thâm
huyết nhục,không vì lý do nào chia lìa cắt đoạn,người xưa luôn giữ được
chữ nghĩa mà kết bạn,như thâm tình đến chết mà không phai lợt.
Trung:là trung thành,trong sáng thân tâm ngay thẳng,ngày xưa tôi trung
với vua,vợ trung với chồng,trò trung với thầy,sự trung với nhau không hề
có sự phản nghịch bất đạo,như ngài QUAN CÔNG, trung với LƯU BỊ.Nếu
không vì một lý do nào khác người thà chết chứ không nghịch lại .
Lễ :sự đối nhân xử thế,dùng lễ để đối nhau vợ chồng ,anh em,ông bà ,sự phân biêt vai vế đối lễ với nhau đây gọi là lễ nghĩa.
Trọng đạo làm người có đủ những sự yêu cầu đó làm tròn thì đã là qua một
lớp tiên,gọi là nhơn,đã đi qua lớp cây cỏ ,qua thú qua làm người,là qua
1000 năm tu luyện sàng lọc tâm tánh để làm người rồi mới sàng lọc qua
lớp người mới làm tiên
Làm tiên hưởng thụ hết phước rồi quay lại làm người.Vậy muốn không quay
lại phải tu và bỏ luôn sự ham muốn những trần tục hưởng lạc để đi vào sự
vắng lặng, cho đến chân như niết bàn.
Như vậy muốn thành phật đạo phải đi qua hết các thứ lớp đó như mình phải
vượt đèo để đi lên núi,nhiều người đã bỏ quên mất cái lớp thấp này,mà
chính họ thường lập lại cái lớp thấp nhất luôn để tâm cứ quanh quẩn
không sao ra khỏi để vượt lên , nên cô nhắc nhở muốn leo núi, muốn đạt
quả vị cao phải trãi đi các thứ lớp thấp nhuần nhuyễn để đạt lên quả vị
cao đừng cho mình ở quả vị cao mà lại lập đi lập lại quả vị thấp mà ko
hay biết .
- CÓ BAO NHIÊU ĐẠO ?
Đạo làm thú, đạo làm người,đạo thần,đạo thánh,đạo tiên,đạo phật,dù chia
như vậy như đã gọi là đạo lý làm người làm tiên làm phật,đều đi qua một
thứ lớp,từ thấp lên cao cứ tu tấn tới, khi ta mệt và tạm dừng nghỉ xong
tiếp tục đi lên đừng ngoái lại những gì mà mình cất công buông bỏ.
Tùy theo thứ lớp mà tu tập tiến trình ta hiện là người đang học làm bồ
tát, hiện tập làm phật và chúng ta làm những gì chư vị bồ tát ,chư phật
đã làm,không phải vì quả vị hay vì nguyên nhân nào ,mà vì đó là việc ta
nên hành ,nên làm đó là hữu ích ngay trước mắt,đường của ta ta cứ đi, đi
theo một chân lý giải thoát thanh tâm,không gì ngăn cản.
-Khi ta đánh nhau,chửi nhau,tranh dành cướp nhau là ta đang là ở trong
lớp thú,khi ta biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau biết nhún nhường nhau
đây là lớp tiên cỏi trời ,khi tâm từ bi hơn giúp đỡ mọi người không cần
biết người đó là ai,không họ hàng thân thích lúc này là tâm bồ tát,khi
thấu đáo hết mọi sự đời trí tuệ bao la quay về yên nghỉ lúc này đây
chính là tâm phật,tùy theo cách tu mà tấn tới đắc quả chân như niết bàn
__________________
Hữu và vô=có và không
Có nghĩa là thấy thực hiện thực bằng mắt thường ,đụng chạm nhận biết ,vô nghĩa cái không thấy ,không đụng chạm được .
Không phải nghĩa của câu :sắc bất dị không ,không bất dị sắc =nghĩa là
thấy sắc cũng như không ,mà không cũng như thấy sắc đâu. Vì có và không
này rõ ràng minh bạch ,nhận được và thấy được ,
Huyền vi=vô vi là thứ mà mọi người thấy nhưng ở cái thấy trong từng cảnh
giới riêng mình ,nhưng hôm nay MINH ĐÀI mở ra mọi cảnh giới cho các
huynh đệ ,và các PHẬT TỬ đồng đạo nghe và thấy ,ai trong cảnh giới nào
sẽ nhận được cảnh giới đó của mình ,
Vì sao ?huyền vi mà không ai dám nói ,đó là vì họ sợ người ta nói mình
hoang tưởng ,sợ bị đàm tiếu ,vì cảnh giới của bản thân là cảnh giới
riêng biệt không ai biết nên gọi là huyền vi ,cũng có thể họ không đủ
trí tuệ giải nổi cái mà chính mình đã thấy .
Từ huyền vi mà sanh đạo pháp từ đạo pháp mà thành chứng quả ,thật huyền
ảo vô cùng ,câu : vô tu ,vô chứng ,vô đắc này là do từ những người biết
nắm huyền vi ,biết giải mã huyền vi thành đạo pháp mà không ai thấy được
thật là vô tận ,vô biên..
Đạo pháp đó trong từng cảnh vô vi,từ trí tuệ phát sanh ra đây còn gọi là
thần thông phép màu ai cũng có ,vù mình không đủ khả năng để khai ngộ
cho bản thân nên mượn pháp bên ngoài chứ chính bản thân mình có pháp
nhiệm màu vô vùng tận .
Bây giờ nói đến có thì mình có cái gì : đó là danh sắc .
Danh sắc là cái thấy hiện thực đụng chạm rờ mó nhận thấy rõ ràng ,còn
cái vô=là cái thấy từ nội TÂM từ linh hồn của từng cá nhân ,qua các bài
trên MINH ĐÀI đã nói qua huyền vi và hữu vi
Trong bài 1 = 7 ngày đi trong địa phủ ,có đoạn đã viết : Khi người trần
gian tạo tác nghiệp thì ko sợ cứ ung dung ,đến khi sắp lâm chung ngoái
đầu nhìn thì nghiệp quả đã đầy rồi ,trong thời gian vừa mất 7 thất như
kính chiếu MINH SÁT ,những gì mình làm thiện ác trãi qua như một cuốn
phim ,rồi tự mình vào trong vô thức giác ,cứ theo nghiệp lực lôi vào
cảnh giới địa ngục mà trả ,những oan hồn bị mình báo họ uất oán họ cũng
quấn lấy để nhắc mình phải biết nghiệp tạo ra .
Cảnh tiên giới niết bàn sáng bao nhiêu thì cỏi địa ngục tăm tối bấy
nhiêu như bài TIÊN DU KÝ cô đã kể ,khi ở nhân gian họ đi lại hỗn tạp
nhưng bên kia họ nhận biết đồng loại theo từ trường sóng từ trường này
phải hợp ,như cá nước mặn thì chung ở nước mặn ,nước ngọt ở chung nước
ngọt .
Những vị đi xem xét có cả tăng ,sư ni,nơi cỏi ngục ,cũng có giống như
chùa để ai ăn năn vào đó ,từ địa ngục xoay dần càng lên cao càng sáng tỏ
dù đó là người hay là thú biết tu thần thức lên cao càng nhận ra ánh
sáng ,nhưng nơi địa ngục đông hơn nơi thiêng giới ,đa số họ bị chìm ít
ai nổi .
Nếu họ nổi thì họ đã bước vào cảnh của tiên giới niết bàn rồi
Cứ quan sát nhà thương điên ,nhìn vào ta nói họ điên khùng , nhưng họ
đang sống trong nghiệp quả ,mà do họ tự tạo thành ,họ trói mình vào
trong tăm tối ,cảnh của họ thấy là cảnh địa ngục ,cái xác của họ là của
trần thế , nhưng thần thức của họ đã ở cỏi giới khác ,khi bỏ thân này
thì định lực đó sẽ đẩy họ thọ khổ hay thọ sáng nơi họ đã chọn ,thì nơi
địa ngục kia cũng như vậy .
Tự nghiệp quả mà trần gian tạo rồi tự định lực đẩy nếu định lực đã loạn
thì ko có phương hướng tự chạy loạn ,điên đảo vào địa ngục thọ khổ như
nghiệp lực chính mình đã đẩy thần thức vào địa ngục kia.
Định chính là nơi mình định đến ,đã chọn ,lực nghĩa là nghiệp lực tác
tạo hay việc làm của trần gian mà sanh ra thức giới ,thức giới này
chuyển qua vô thức giới tùy theo nghiệp quả mà đi vào vô thức .
Cỏi niết bàn ,hay tịnh độ đều do mình tự mình đi đến
Minh đài sẽ đối chiếu từng đoạn kinh và chứng minh xem có logic thực
tiễn hay không ?và sẽ nói sự tương đồng trong kinh hiện tại và thực tiễn
trong hiện tại có giống nhau không ,vì nói huyền vi phải kiễm chứng
bằng hiện hữu đi đôi ,chứ không mơ hồ ảo tưởng ,xem các quý thầy ,các
kinh để lại có hợp hay không MINH ĐÀI sẽ dần dần làm sáng tỏ ,mong sao
cho hết thảy đồng tu tiến tới đạo quả nhanh A DI ĐÀ PHẬT
__________________
Trong kinh A DI ĐÀ có đoạn
Xá-Lợi-Phất! Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe nói đức Phật A
Di Đà, rồi chấp trì danh hiệu của đức Phật đó, hoặc trong một ngày, hoặc
hai ngày, hoặc ba ngày, hoặc bốn ngày, hoặc năm ngày, hoặc sáu ngày,
hoặc bẩy ngày, một lòng không tạp loạn. Thời người đó đến lúc lâm chung
đức Phật A Di Đà cùng hàng Thánh Chúng hiện thân ở trước người đó. Người
đó lúc chết tâm thần không điên đảo, liền được vãng sanh về cõi nước
Cực Lạc của đức Phật A Di Đà.
Trong pháp thiền thì loại ngoại sắc là nhứt thiền,loai nội sắc là nhị
thiền ,loại sạch được nội và ngoại sắc là tam thiền ,diệt sở hữu sắc là
tứ thiền .
Kinh bát nhã (sắc bất dị không ,không bất dị sắc)=thấy sắc như không
,không như sắc ,nghĩa là không chấp sắc ,ai đã từng nghe qua M Đ nói tứ
diệu đế rồi ắc sẽ hiểu do đâu mình khổ đó là thọ 5 uẩn mà sanh điên đảo .
Trong hiện thực đã nói có thiên đàng ,địa ngục rõ ràng ,trong vô hình
cũng nói thiêng đàng địa ngục cũng y như vậy tương đồng như nhau,trong
khi đó các kinh đều nói loại danh sắc để không nhiễm mà sanh vọng sắc
trong TÂM ,vì chính có vọng nên điên đảo tinh thần không còn trí tuệ
,không còn ánh sáng của TÂM .
Vậy có liên quan gì trong cảnh vô hình,qua các bài thì nhìn thấy rõ danh
sắc hiện thực mà sanh danh sắc trong vọng TÂM ,giống như trời đất có âm
và dương .
Thân xác con người có âm và dương ,trần gian cũng có âm và dương ,người
còn sống gọi là dương ,người chết gọi là âm ,vậy linh hồn chính là cái
gọi là âm đó ,chính vì không thấy nó nên gọi là âm ,ban ngày gọi là
dương ,ban đêm gọi là âm .
Vậy âm và dương tách biệt hai thế giới nhưng vẫn tương đồng ,nương dựa
vào nhau ,khi còn sống làm bất cứ đều gì ,đều do TÂM chuyển ,TÂM là=THÂN
KHẨU Ý .
Và trong hiện tại cũng rất nhiều sự chứng minh có linh hồn ,cho nên khi
còn sống làm những gì thì mất đi thân xác ,linh hồn sẽ làm những gì mà
khi còn hiện thực đã làm một cách vô thức tự nhiên ,nên khi ngủ là bản
thân mình đã chìm trong vô thức ,nên cái thức của mình nó đi theo cái
biết của nó ,và sẽ gặp những cái thức của nhiều người khác trong không
gian ,.
Và cứ đi diễn hoạt do thức tự diễn ,nhưng nếu thức loạn ,thì nó sẽ loạn
không có cái gì rõ ràng ,nghĩa là tùm lum ,còn người tu ,có định lực thì
thức nhẹ nhàng rõ ràng ,sáng sủa như ban ngày ,đi là mình biết đi đâu
làm gì ,nghĩa là làm chủ được trong thần thức ,thức giác trong vô thức
Trên các bài viết đã chứng minh ,đường tu của mọi người trong hết thảy đều có hữu vi và có vô vi nương nhau tương tác .
Và không mơ hồ ảo tưởng ,có tương sanh trong hữu vi và vo vi rõ ràng
không phải bát bỏ được ,còn các pháp môn tu để lên cao để loại bỏ danh
sắc ,các bực thiền thì M Đ đã trình bày rất nhiều trong các bài KIẾN
TÁNH ,THẤY ,BIẾT VÀ NGỘ ,HOẶC CHƠN TÂM PHẬT TÁNH trong mục đạo phật
Chính có sự chấp nhận ,có linh hồn bên kia thế giới ,có thiên đàng địa
ngục ,và có vô vi cho nên khi PHẬT còn tại thế cũng đã thuyết nhiều kinh
để cứu độ chúng sanh.
Kinh A DI ĐÀ để vãng sanh ,KinhĐỊA TẠNG,kinh DIỆU PHÁP LIÊN
HOA,v....v....rất nhiều các kinh khác nhằm cứu độ chúng sanh ,kinh nào
cũng vãng sanh ,nếu thuyết không có thiên đàng địa ngục chẳng lẻ mình
phá tất cả những cái hiện thực hữu vi ,.
Không có đau khổ thì không có cần tu ,không cần tu thì đâu cần có chùa
chiền,không cần lễ lạy ,vì có lòng tin ở vô hình nên mới có sự tu hành
,lễ lạy và dùng các phương tiện để tầm đường giả thoát .
Có đến 84000 pháp môn tu ,12 nhân duyên ,37 pháp trợ đạo ....tất cả các
đạo đều tin rằng có thiên đàng địa ngục,có nhân có quả nên mới có sự
mong cầu pháp giải thoát ,trong lòng ai cũng có một niềm tin vào có hữu
vi và có vô vi nên có một điểm tựa tu đến giải thoát,nếu không tin thì
sẽ hụt hẩng không biết mình tu vì cái gì ,chỉ khi đạt đến sự buông xã
thì không chấp vào những cái hữu để đạt vào tâm không chấp chứ không
nghĩa là không có .
Nhiều người tu đã hiểu sai ở từng bực không .
Không ,không nghĩa là không phải hoàn toàn không ,vì mình không chấp hữu
nên gọi là không ,chứ không phải không còn cái gì hết đây là cái sai
lầm của rất nhiều người tu ,khi trí tuệ chưa thể thấu triệt rốt ráo đừng
bắt chước những vị tiền bối nói không không mà cái hiểu biết chưa tới
thì sẽ hoang mang khùng loạn với cái thuyết đó ngay.
Cảnh giới HỮU SẮC là cảnh giới có sắc ,tất cả mọi sắc trong trần gian
thấy ,biết ,nghe ,rờ chạm ,cảm thọ đều là thọ sắc ,nếu như ngang nhiên
ta dụng câu sắc bất dị không,không bất dị sắc ,ắc sẽ chết ngay .
Như ông bà cha mẹ đang ngồi trước mặt mình nói thấy như không,không như
thấy ,ông bà nổi quậu liền ,la lên; cái đồ bất hiếu ,hoặc đứng thắp
nhang cúng PHẬT nói sắc bất dị không ,không bất dị sắc ,xem PHẬT như
không có ,mà có như không ,vậy PHẬT nói :đã xem như không có mắc gì thắp
hương cầu đây ,người cúng cầu an ,cầu siêu ,rồi tu hành ,mọi cái thấy
trong trần gian này từ chùa chiền ,nhà cửa vật chất ,đau buồn phiền
não,thất tình đều là sắc ,đều là hữu sắc .
VẠN PHÁP DO TÂM SANH
Nếu như không có ai ở tù ,không có ai chém. Giết ,không có ai buồn phiền
thì đây có phải là NIẾT BÀN trần gian ko ?nếu trần gian an vui không ốm
đau bịnh hoạn ,không có đau khổ triền miên thì đây chính là NIẾT BÀN .
Đã là NIẾT BÀN thì đâu có ai xuất gia tu ,đâu có chùa chiền lễ bái cầu
xin lòng vị tha ,nếu không có ai làm nên tội lỗi thì không có bị tù
đày,bị người ta đánh đuổi ,tất cả những sự hiện diện đó đều có ,người tu
tin vào có đấng siêu hình cứu rỗi nên tất cả đạo đều có lễ lạy cầu xin
,và có giới luật tu nghiêm chỉnh ,
Cũng như không có giới luật thì ai muốn giết ai cũng được,muốn bắt ai
cũng được ,không có giới thì loạn hết ,xã hội cũng loạn ,trong tu hành
cũng loạn ,chùa chiền loạn hết ,nam nữ lộn tùng phèo hết ,thà tu chỉ có
một mình thì đâu nói gì ,mà đây cả tập thể mà ,nam nữ chung chạ lung
tung .
Nhớ ngày xưa MINH ĐÀI từng đọc qua quyển sách truyện nói thời xưa ,quan
quyền lộng hành hễ đến nhà người nào có vợ đẹp là đem về làm vợ của mình
,nên xã hội không có giới nghiêm trị thị loạn .
Muốn không bị ở tù ,không bị đánh thì đừng phạm giới ,như vậy GIỚI LUẬT
ra vì có nhiều người làm những chuyện sai trái ,những ngục tù ,ĐỊA NGỤC
là nơi can thiệp những người phạm giới ,.
Địa ngục trần gian xử những người phạm tội ở trần gian ,còn ĐỊA NGỤC âm
phủ là xử những TÂM phạm tội ,những tâm tham,sân,si phạm mà ở dương gian
không thể xử được ,đó là những tội phạm vi tế bằng linh hồn ,bằng thần
thức sai trái mà hiện hữu không ai thấy mà xử được đây chính là nhân quả
vô hình không ai thấy bằng mắt bình thường chính là ĐỊA NGỤC VÔ HÌNH
Nếu như những giới luật trên trần gian không xử được những cái TÂM
tham,sân,si,thì chính TÂM của họ ,chính thần thức của họ sẽ bị loạn rối
,chính họ rơi vào địa ngục vô hình ,cho nên trong vô hình và hữu hình là
hai thế giới đồng nhất lý ,có đủ TAM CỎI TƯƠNG ĐỒNG cho nên khi mình tu
đạt ở bực nào ,thì khi viên mãn sẽ vào cỏi đó ở trong cỏi vô hình không
gì sai chạy ,
Vậy pháp thiền nào để vò được quả vị ,gọi là loại hữu sắc ,xét cho kỷ
hữu sắc bởi do TÂM THẤY mà có vậy làm sao để không thấy đây ,thấy từ
nhãn ,thấy từ nhỉ ,thấy từ cái cảm thọ nhận biết nó ,bắt mình không được
thấy ngoại trừ mình đui thôi chứ làm sao không thấy ,mà ngay hiện tại
nhiều người vẫn bị sắc chi phối ,thâm nhập cải đúng sai ,đó là vẫn còn
thấy sắc .
Cái hiện hữu TÂM của con người là thọ uẩn từ 5 thức uẩn mà sanh ra nếu
muốn loại sắc phải NHẪN ,Tâm NHẪN chính TÂM nhẫn mới sanh pháp NHẪN thọ
nhưng TÂM không thọ mà TÂM sanh pháp NHẪN .Thấy coi như không thấy ,bây
giờ mới dám nói câu: sắc bất dị không , không bất dị sắc )mới đúng nghĩa
của câu này ,tức xã hữu sắc trần bằng pháp NHẪN ,
TrưỚC khi nói đến nhẫn thì phải nói đến thấy ,quan trọng ở cái thấy từ
TÂM của mình ,mà thấy cái gì đó là TÂM giả dối ,cái TÂM xảo quyệt ,Thấy
không có thiệt ,TÂM vô thường hay biến đổi tham,sân,si của hết thảy mọi
người và của chính bản thân ,cái thấy từ cạn cho đến sâu dần trong nội
TÂM của từng cá nhân .
Có người tu TÂM nhưng không tu khẩu ,có người tu khẩu nhưng không tu TÂM
,một ngày vô số nhiều cái TÂM sanh khởi ,người bình thường hay nói đó
là TÂM thấy bên ngoài lại không thấy TÂM bên trong ,những người tu chân
thực thường sợ làm cho người buồn vì TÂM của người tu cảm nhận sự buồn
của đối phương ,ngược lại TÂM người không thấy TÂM thì tha hồ tấn công
cho hả lòng vì không sợ người buồn ,nếu như một ngày mình không an trú
TÂM thì sẽ loạn sẽ cải cọ người này và người nọ ,chính an phận này mà
sanh được cái TÂM NHẪN nhịn ,TÂM nhẫn nhịn quen dần và càng sâu thành
KIÊN NHẪN dẫu cho bị tác động của cảnh trần ,mình vẫn thọ nhưng chỉ nhận
rồi xã không vướn mắc TÂM không sanh ra những suy nghỉ ,không đau khổ
bởi cái vô TÂM của trần tác động (TÂM không pháp)

Mà ngày nay người tu bị sai lầm ở cái TÂM nhẫn ,khi bị tác động lòng
không xã được nên thường hay gây cải ,và luôn triền miên phiền não thật
đáng tiếc


Đây M Đ chỉ nói rất gọn chưa rộng ra nếu không hiểu hỏi lại
Nếu người nào theo dõi kỷ từ đầu đến cuối và áp dụng được thì đã đi qua 2 từng thiền cỏi hữu sắc .
1= CỎI HỮU SẮC ,2= VÔ SỞ HỮU SẮC ,
1= XÃ NGOẠI SẮC là nhứt thiền ,xã được nội sắc gọi là nhị thiền,xã được
nội lẫn ngoại sắc là tam thiền ,khi xã được đến tam thiền ,rồi diệt,thọ
,tưởng định HỮU SẮC là tứ thiền ,
Đi qua rồi đã vào được quả thánh DỰ LƯU ,quả thánh thứ nhất ,như vậy đã phá được 12 từng địa ngục rồi .





minh đài
Mod

Tổng số bài gửi : 69
- + Điểm Đạo Hạnh : 6
Join date : 06/11/2012

Về Đầu Trang Go down

chuyện du hồn thiên đàng địa ngục  Empty Re: chuyện du hồn thiên đàng địa ngục

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết